MNTT – Chương 200

Chương 200: Đại kết cục

  edit: Bảo Ngân

Thích Thăng vẫn tiều tụy, nhưng cũng vẫn anh tuấn như cũ.

                Tiểu Ngọc bận rộn bảo người giúp mình trông coi bếp lò, hỏi: “Thích Chi Vấn, huynh chạy tới Hải Châu làm chi vậy?”

                Thích Thăng nhìn một vòng trong sân viện, nói: “Tới nói chuyện giải sầu. Thiên Thành nói nàng mua nhà ở đây để cho các trẻ lang thang ở, ta liền tới xem một chút.”

                Tiểu Ngọc thấy hắn lòng đầy tâm sự, biết có hỏi hắn cũng vô dụng, liền cười nói: “Nếu đường xa tới, vậy hay là ở lại uống rượu với Thiên Thành nha? Chúng ta trở về, chắc giờ này Thiên Thành cũng về nhà rồi.”

                Tiểu Ngọc đoán không sai, lúc bọn họ về phủ, Tống Tiềm cũng từ nha môn trở về.

                Lúc này đã qua mùa sóng gió, cho nên hải sản bắt được rất phong phú, Tiểu Ngọc bảo gia nhân nấu vài món địa phương nổi tiếng cho hai nam nhân ngoài kia, mình và Minh nhi ăn trong phòng. Tuy nói nàng quen biết Thích Thăng, quan hệ cũng rất tốt, nhưng nhập gia tùy tục, phải theo quy củ của xã hội này.

                Nam nữ không thể ngồi chung, quy củ này cũng không thể phá vỡ.

                Tiểu Ngọc cho con trai ăn cơm xong, còn gọi Lê Hoa mang nước để hai mẹ con tắm rửa, mới thấy Tống Tiềm dạo bước về phòng.

                “Thích Chi Vấn uống say?”

                Tiểu Ngọc tới cởi áo khoác cho Tống Tiềm.

                Tống Tiềm nói: “Ừ, đã bảo người thu dọn phòng khách, cũng bảo phòng bếp nấu canh giải rượu. Huynh ấy uống không ít —— quả nhiên có liên quan tới chuyện của Tần cô nương.”

                Tống Tiềm biết thê tử quan tâm chuyện giữa Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn, cũng không che giấu, kể lại những chuyện Thích Thăng nói với hắn cho Tiểu Ngọc nghe. Hắn cũng không nghĩ rằng, đường tình duyên của Thích Thăng lại khúc chiết thế kia.

                “Kẻ thù truyền kiếp?”

                Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, đây là chuyện gì chứ, Romeo và Juliet thời Nam Tống sao?

                “Huynh ấy nói đứt quãng, ta cũng không tiện hỏi nhiều. Có điều chuyện có lẽ của những bậc tiền bối, cho nên huynh ấy mới không biết nhà mình và Tần gia có thù cũ. Đến khi huynh ấy quyết định cầu hôn Tần cô nương, lúc nói chuyện này với phụ thân huynh ấy, mới từ chỗ phụ thân huynh ấy biết được chuyện này ——”

                Lòng Tiểu Ngọc như chùng xuống. Thù hận giữa hai gia tộc ngày xưa, không dễ dàng hóa giải đâu. Lại nghĩ tới lúc trước Thích Thăng từng nói với nàng, tổ phụ từng ra lệnh buột hắn không được lộ võ công trước người ngoài, chẳng lẽ tổ huấn này có liên quan tới Tần gia?

                Thật đúng là dây dưa mãi không dứt được!

                “Thích bá phụ cũng không trách cứ huynh ấy, chỉ nói tổ mệnh khó vi phạm. Huynh ấy ở nhà không vui, nên mới đến đây thăm chúng ta. Đúng rồi, huynh ấy còn mang vài tin tức đến.”

                Có chuyện làm cửa hàng trước mắt, Tiểu Ngọc cũng không ôm hi vọng gì với những tin tức của Thích Thăng, đoán chừng không phải chuyện tốt. Có điều lần này tiểu Ngọc đã đoán sai, thật đúng là chuyện kinh thiên động địa!

                Vệ quốc trưởng công chúa – Vân Châu công chúa xuất gia làm ni cô, hoàn tục trở về Tiền gia rồi!

                “Nàng hoàn tục trở về Tiền gia, vậy thì không còn là công chúa nữa?”

                Tiền Vân Châu vốn chính là con gái ruột của Tiền Vương, bởi vì chuyện muốn mượn thế lực Tiền gia nên mới được nhận vào cung, bây giờ nàng hoàn tục trở về Tiền gia cũng là chuyện đương nhiên. Có điều công chúa này xuất gia lại hoàn tục, đúng là chuyện giật mình.

                Tống Tiềm nói: “Ừ, tuy nói Tiễn Vương vẫn còn phong hào, nữ nhi của ông ta được phong Quận chúa, có điều Tiền Vân Châu mới vừa hoàn tục, vẫn chưa thể sắc phong. Nàng ấy mới hoàn tục không lâu, đã có người tới cửa cầu hôn, chưa tới nửa tháng thì hôn sự sẽ diễn ra! Nàng đoán xem là ai?”

                Tống Tiềm nói như vậy, người nọ nhất định là mình biết. Tiểu Ngọc nhớ lại mình từng nói chuyện với Thái hậu và Gia Nhi, Tiền Vân Châu đoán chừng là vì người yêu mới xuất gia, chỉ muốn thoát khỏi phong hàm công chúa, ai ngờ một câu trở thành sự thật!

                Sẽ là ai chứ? Tiền Vân Châu bày kế xuất gia hoành tráng như vậy, có lẽ người yêu không làm quan ở tiền triều —— nhưng người này nhất định là quan viên trong triều, chẳng lẽ là tân khoa Tiến sĩ? Nhưng người mình biết —— nàng cũng không biết những viên quan nào khác, chỉ biết những người thường lui tới với Tống Tiềm.

                Một tia sáng lóe qua, Tiểu Ngọc cả kinh kêu lên: “Là Ái Sinh?”

                Tống Tiềm tán dương nhìn Tiểu Ngọc một cái, Tiểu Ngọc nhìn được vẻ khẳng định từ mắt Tống Tiềm. Thật sự là Cố Ái Sinh?

                Nhớ tới đêm đó Cố Ái Sinh từ trên lầu cao nhảy xuống cứu Tiền Vân Châu đang bị côn đồ vây công, có lẽ —— tại lúc đó, bọn họ đã để ý tới nhau rồi?

                Về phần chuyện người ta làm sao âm thầm liên lạc, người ngoài như bọn họ làm sao biết được!

                “Chi Vấn nói Ái Sinh mời ta đến dự hôn lễ của huynh ấy, nhưng nơi này công vụ bề bộn, có lẽ không thể tới đúng lúc được. Có lẽ phải đưa quà mừng trước, để Chi Vấn mang về giúp. Lại nói, quà mừng này không phải chỉ một phần đâu!”

                “Hả?”

                Tiểu Ngọc cảm giác mình rời khỏi Lâm An mấy tháng, bạn bè ở đó trải qua rất nhiều chuyện thú vị, bỏ lỡ rồi, tiếc thật!

                “Tăng Mậu chuẩn bị cưới vợ, là thiên kim Dương Bội Bội của Bá Dương công, đó cũng là bằng hữu của nàng?”

                Tống Tiềm cười nói.

                Tăng Mậu và Dương Bội Bội?

                Tiểu Ngọc xấu xa nghĩ, không lẽ Tăng Mậu chẳng những lẻn vào khuê phòng người ta đưa thư tình, mà còn làm chút chuyện phong lưu sao? Ho khan một cái, nhớ tới bộ dáng thường ngày lầm lầm lì lì của hắn, càng thêm chắc chắn. Người ta không phải nói nam nhân bình thường nghiêm túc, lúc bốc cháy lên càng điên cuồng sao!

                Một đêm nghe ba chuyện, mặc dù có hai đôi bằng hữu thành hôn, Tiểu Ngọc cũng vui lây vì bọn họ, nhưng nhớ tới chuyện Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn, lại nhịn không được thở dài.

                Người có tình, cũng không phải đều sẽ trở thành quyến thuộc!

                Thích Thăng ở Hải Châu ở hai ngày, khám bệnh cho những đứa trẻ trong cô nhi viện của Tiểu Ngọc, chữa bệnh cho rất nhiều trẻ. Những đứa trẻ này ít nhiều đều bị bệnh, là do những năm tháng lưu lạc bên ngoài tạo thành, cần điều dưỡng lâu dài. Có phương thuốc của Thích Thăng, Tiểu Ngọc có thể dựa vào đó sắc thuốc cho bọn nhỏ.

                “Tống gia nương tử —— nàng quả nhiên là người không chịu được rãnh rỗi, ha ha.”

                Thích Thăng nhìn Tiểu Ngọc bận rộn, cảm khái nàng tinh lực hơn người.

                Tiểu Ngọc cười nói: “Đúng vậy, muốn ta suốt ngày hết ăn rồi ngủ, ta sẽ không quen. Làm việc vẫn là tốt nhất!”

                Thích Thăng có chút thất thần nhìn những giọt mồ hôi long lanh lăn trên trán nàng, đôi môi hồng của nàng lúc nào cũng mang nụ cười ấm lòng người như vậy ——

                “Nàng biết không? Ta đã từng rất thích rất thích nàng.”

                Thích Thăng nhẹ nhàng nói một câu, để cho Tiểu Ngọc đột nhiên cứng người.

                Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng đối mặt nhau trong giây lát, Tiểu Ngọc cúi đầu tiếp tục sắp xếp đơn thuốc:  “Ừ —— coi như là biết rồi.”

                Nữ nhân luôn nhạy cảm. Mấy năm nay Thích Thăng vẫn cứ quẩn quanh bên nàng, sao nàng lại không biết hắn coi trọng nàng chứ. Chẳng qua người ta không nói, nàng tốt nhất cứ giả ngu.

                Chuyện của Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn là một thay đổi lớn. Nàng hi vọng, Thích Thăng có thể tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về mình ——

                Thích Thăng thở phào nhẹ nhỏm, hắn rốt cục đã nói ra.

                Thương thầm lâu như vậy, nhưng thời khắc hắn tỏ tình, cũng chính là lúc cho nó vào quá khứ.

                Còn về Tần Xuân Nhạn —— đó là một chuyện khác.

                Cảm giác Tần Xuân Nhạn đem lại cho hắn không giống với Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc trong lòng hắn, vĩnh viễn là một cô gái vui vẻ đầy sáng kiến, làm việc chung với nàng luôn thú vị như vậy.

                Mà Tần Xuân Nhạn, là từ từ rót vào lòng hắn  —— nàng dịu dàng, thể thiếp, hào phóng, để cho hắn không kềm chế được lòng mình, nguyện ý cùng nàng tay nắm tay cả đời.

                Ai biết, Thích gia bọn họ và Tần gia lại có câu chuyện thù xưa như thế? Thì ra tổ phụ không để hắn lộ võ trước mặt người ngoài, cũng bởi vì mối thù cũ với Tần gia ——

                “Ngày mai huynh về sao?”

                Tiểu Ngọc và Thích Thăng ra khỏi chỗ vui chơi, nàng nhìn thấy Thích Thăng lại lộ ra thần thái như những ngày xưa cũ.

                Thích Thăng ngẩng đầu đi về phía trước, Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, tâm tình chắc là vô cùng phức tạp ——

                Mấy tháng sau, Tống Kim đạt thành hiệp nghị hòa hoãn tạm thời, từ đó hai nước nghênh đón hòa bình ngắn ngủi. Nhưng cả hai nước đều đang chuẩn bị lực lượng, trù tính cho chiến tranh lần sau.

                Hai năm sau, Tống Tiềm thăng làm Giang Hoài Đông đường, chuyển đến Sở Châu. Từ đó, Tống Tiềm chân chính trở thành quan lớn hùng cứ một phương. Thê quý vì phu, Tiểu Ngọc được phong làm nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân. Lúc bọn họ rời khỏi Hải Châu, lại có vạn người đưa tiễn, trong đó nhiều nhất là những đứa trẻ lưu lạc được Tiểu Ngọc cứu. Mặc dù Tiểu Ngọc không còn ở Hải Châu, nhưng là hai năm qua cô nhi viện đã được triều đình quản lí, Tiểu Ngọc tin tưởng người kế nhiệm của mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô nhi viện.

                Hoàng hậu Chu Gia Nhi sinh hạ hai người con trai cho Triệu Thận, đứa con lớn của nàng và Triệu Thận được phong thái tử. Vốn là, nếu Tiểu Ngọc không có xuyên qua, thái tử phải là con vợ cả Quách thị của Triệu Thận mới đúng. Đến nơi này, Tiểu Ngọc mới biết Tống Quang Tông đời sau sẽ không xuất hiện nữa, nhưng Nam Tống có thể chiến thắng người Kim hay không, có thể thay đổi vận mệnh bị thôn tính hay không?

                Triệu Thận, Thì Quý Phong, Tống Tiềm —— bọn họ có thể ngăn cơn sóng dữ, để cho vòng quay Nam Tống tiếp tục vận hành hay không?

                Tiểu Ngọc không biết.

                Các bằng hữu của nàng, có thể cùng người mình yêu ân ái đến bạc đầu giai lão không?

                Tiểu Ngọc cũng không biết.

                Trong trời đất này, nàng chỉ là một cô gái may mắn được xuyên qua, vượt qua thời không, yêu người đàn ông của nàng. Nàng có thể khẳng định, chỉ có tình yêu của Thiên Thành đối với nàng, vĩnh viễn không thay đổi.

                Cuộc sống vội vã, đời người vội vã.

                Dòng chảy lịch sử là điều nàng không thể khống chế. Sau giờ ngọ bầu trời trong xanh, Tiểu Ngọc nhìn Minh nhi đang chơi trốn tìm, nơi xa Tống Tiềm đang từ từ đi về phía mẹ con bọn họ ——

                Tiểu Ngọc đứng dậy nghênh đón Tống Tiềm, trên mặt, là nụ cười dịu dàng không thay đổi.

                Toàn văn xong.

———-oOo———-

Dù còn nhiều luyến tiếc cho Phong ca trọn đời FA thì cũng đành chia tay mọi người tại  đây. Không có buổi tiệc nào không tàn, cuộc vui nào cũng sẽ kết thúc. Mình không edit hết trọn bộ được nên xin đăng nốt chương cuối rồi quy ẩn giang hồ từ đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian vừa qua.

About Bảo Ngân

Đang đi học
Bài này đã được đăng trong Uncategorized. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Bình luận về bài viết này